Tem
Yinn1405 ____
" Taehyung! Nhìn ta được không?"
Gân xanh trên trán Kim Taehyung nổi lên, khó khăn ngẩng đầu nhìn đôi mắt ướt nhòe của Jungkook, y nhíu mày không biết tại sao bản thân mình lại trở nên khó chịu, gấp gáp như vậy. Y muốn với tay lau đi giọt nước mắt của người nọ, nhưng không được, bởi vì y còn đang bị trói.
Jeon Jungkook thấy y cơ hồ đã trở lại như cũ liền nói với Kim Taehyun cởi trói cho Kim Taehyung, nhưng Kim Taehyun không đồng ý, y sợ Kim Taehyung chưa lấy lại được ý thức, sẽ tự làm tổn thương chính mình.
Jeon Jungkook đau lòng không thôi, vì cậu không thể cởi trói giúp y được. Jeon Jungkook còn đang định nói thật nhiều với Kim Taehyung, thì bị đạp một cước thật mạnh đến hộc máu.
" Đừng có nói những lời vô ích. Ta còn chưa chơi đủ đâu" Kim Tae Joon từ khi nào đã đứng trước mặt Kim Taehyung, hắn dùng sức đánh lên bụng Kim Taehyung, khiến y run rẩy.
Jeon Jungkook hét lên với hắn, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu sẽ dừng lại.
" Ta đã sớm nói thế nào? Ngươi đáng lí ra không nên sống. Ngươi sống bao nhiêu lâu, ta càng muốn giết ngươi bấy nhiêu lần" Hắn dừng lại nói tiếp " Vì cớ gì ngươi luôn là người được hạnh phúc, còn ta thì không? Mẫu thân bắt ngươi thành thân nhưng ngươi vẫn là ngươi được lựa chọn sẽ lấy ai... Còn ta dù cố gắng như thế nào vẫn không thể lấy được người ta yêu, vì sao vậy? Kim phu nhân?"
Nói đoạn này, Kim Tae Joon quay phắt sang người Kim phu nhân còn đang hôn mê.
" Việc ta thích nam nhân không được chấp thuận, tại sao đến lượt Kim Taehyung ngươi lại nhắm một mắt, mở một mắt đồng ý? Là bởi vì ta không phải hài tử do ngươi sinh ra sao?"
Nghe đến đây, cả Kim Taegi và Kim Taehyun đều trợn mắt, chuyện này là sao? Đại ca không phải là đại ca của bọn họ sao? Sao có thể như vậy được chứ? Còn việc đại ca thích nam nhân là sao đây?
Kim lão gia lạnh lùng nhìn hắn, đáp " Đó là vì người ngươi thích không đúng người"
Người nào đó nghe vậy liền chột dạ, ho khụ khụ đến cả người cũng đau theo. Kim Tae Joon liếc mắt nhìn, thấy hắn không sao mới thở phào. Chiếu theo tầm mắt của Kim Tae Joon, tất cả đều tập trung lên người nhị hoàng tử.
Tất cả đều chỉ tập trung vào nhị hoàng tử mà không để ý đến Kim Taehyung đã lấy lại được ý thức, chỉ có Jeon Jungkook mới nhìn thấy, cậu giật mình mở to mắt nhìn, Kim Taehyung lắc đầu ra hiệu với cậu, sau đó dùng sức khiến xích sắt đứt lìa, y dùng một chưởng đánh sau lưng Kim Tae Joon, sau đó mới nhẹ nhàng nâng Jungkook dậy, ôm chặt vào trong lòng. Cũng may là Jeon Jungkook không sao, nếu không y không dám chắc mình có thể tha cho nhị hoàng tử một mạng.
Nụ cười nhẹ của Taehyung, khiến Jungkook không còn lo lắng cho y nữa, cuối cùng thì y cũng đã trở lại bình thường rồi.
" Đại ca, ta cứ nghĩ rằng từ trước đến nay, người hiểu ta nhất là đại ca, nhưng không ngờ rằng ta đã hiểu lầm" Kim Taehyung nhìn Kim Tae Joon bằng ánh mắt thất vọng, chứ không phải ánh mắt ngạc nhiên.
Kim Tae Joon ôm ngực nói " Ngươi đã sớm biết?"
" Ban đầu ta chỉ nghi ngờ, nhưng ngươi có nhớ không? Năm đó, khi bọn ta đến Kang Nam tham gia đại hội võ lâm, ngươi đã dùng mê thuật gọi Jungkook ra, cải trang thành ta để bọn ta bất hòa, cũng may là ta đến kịp thời. Sau đó là khoảng thời gian ta đến biên cương tiếp viện cho tam ca, trong đêm ngươi liền phái thuộc hạ đến ám sát ta, không những không thành công mà bọn họ còn để lộ kí hiệu trên kiếm. Nếu ta nhớ không nhầm, trên cánh tay của đại ca có xăm hình con chim ưng"
Kim Taehyung giải thích, Jeon Jungkook cũng nhớ lại lúc đó là khoảng thời gian lần đầu bọn họ gặp nhau, ban đêm quả thật có hai tên thích khách đột nhập. Hóa ra là người của Kim Tae Joon, chẳng trách Kim Taehyung lại nói không cần điều tra cũng biết là ai.
" Vậy ở trong thiên thủy lầu, người phóng ám khí cũng là đại ca của ngươi sao?" Jeon Jungkook liền hỏi, bản thân cậu cũng thật tò mò. Lúc đó, Kim Taehyung cưỡng chế đưa cậu về phủ cho bằng được, hóa ra là biết người kia còn đang theo dõi bọn họ.
Kim Taehyung lạnh nhạt nói " Chuyện này phải hỏi đại ca mới biết. Năm lần bảy lượt, không động đến ta thì là hại đến ngươi, ngươi nghĩ xem, liệu ai có thể hận ta nhiều như vậy"
Kim Tae Joon thấy Kim Taehyung nhìn thấu được sự thật, hắn cười rộ lên đầy trào phúng
" Dù ngươi biết cũng đã muộn rồi. Đừng quên vết ấn chú trên người Jeon Jungkook còn chưa được giải"
Kim Taehyung đen mặt nhìn khuôn mặt trắng bệch của Jungkook hỏi cậu " Sao vậy?"
Jeon Jungkook ôm ngực, cố gắng nuốt mùi máu tanh xuống, lắc đầu cho Kim Taehyung đừng lo lắng. Dù cậu khó chịu nhưng vẫn nhịn được, cậu không muốn vì mình mà Kim Taehyung phân tâm.
Thật ra ấn chú này, nhị tỷ của cậu nói có cách giải nhưng phải nhờ Kim Taehyung hỗ trợ mới được. Jeon Jungkook sau khi nghe được cách liền thẳng thừng từ chối, không cho Jung Seong nhắc tới chuyện này nữa. Nhưng người tính không bằng trời tính, Kim Tae Joon lại lần nữa gợi lại.
" Vết ấn chú nếu để lâu thì sẽ bóp chặt quả tim, khiến người kia khó thở mà chết. Duy nhất chỉ có một cách mới có thể trị khỏi..."
" Câm miệng" Jeon Jungkook bất ngờ ngờ ngắt lời, máu đang được cậu cố gắng nuốt xuống liền bị nổi lo lắng, sợ hãi làm cậu kích động nói chuyện, khiến ngụm máu tươi vì vậy phun ra.
Kim Taehyung nhanh chóng điểm huyệt đạo cầm máu giúp cậu, ngón tay vụng về lau vết máu trên khóe miệng Jungkook.
" Vô ích thôi" Kim Tae Joon thiếu đánh lại lên tiếng.
Dù Kim Taehyung có điểm huyệt đạo cũng sẽ không ngăn được, muốn cho máu ngừng chảy, điều duy nhất có thể làm chính là làm cho tim ngừng đập, nhưng điều này tuyệt đối là không thể nào.
Thấy Jungkook càng ngày càng yếu dần, máu đã thấm hết lên y phục, đôi mắt Kim Taehyung đỏ lên không rõ là lo lắng hay tức giận. Y ôm chặt Jeon Jungkook vào trong ngực, nhìn Kim Tae Joon hét lên " Còn không mau nói cách chữa trị của ngươi?"
Thấy người gặp họa, Kim Tae Joon mặc kệ đau nhức bị Taehyung đánh một chưởng lúc nãy, y ha hả cười sảng khoái " Chỉ cần ngươi tự tay đâm mình một nhát thì Jeon Jungkook sẽ tai qua nạn khỏi. Mà không phải đâm bình thường đâu, đâm xuyên tim mới có tác dụng"
Bởi vì hình nhân của Taehyung và Jungkook là một tim nối liền tim, nếu muốn chữa khỏi một người thì bắt buộc người còn lại phải hy sinh. Jeon Jungkook sợ Kim Taehyung sẽ làm theo, cậu liền nắm chặt tay y lắc đầu, bây giờ cậu không thể nói chuyện, nếu mà nói thì máu trong miệng sẽ ồ ạt chảy ra, sẽ khiến Kim Taehyung càng lo lắng.
" Đây là lý do vì sao ngươi thà chịu đau đớn cũng không chịu nói với ta sao?" Nếu như Kim Tae Joon không nói thì có phải Jeon Jungkook định sẽ dấu y cả đời?
Biết Kim Taehyung đang tức giận, Jeon Jungkook chỉ có thể ôm chặt y, đồng thời cũng ngăn cản y hành sự thiếu suy nghĩ. Ấn chú đã ở trên người cậu hơn một năm, dù có đôi lúc nó hành cậu đến chết đi sống lại, nhưng đó chỉ là có lúc thôi, cậu có thể chịu được. Nếu mất đi Kim Taehyung thì cậu thà chết cũng không để y phải vì mình mà hi sinh bản thân.
Sống từng này cũng đủ rồi, được ở bên cạnh Kim Taehyung từng giây từng phút đã đủ để cậu thỏa mãn với cuộc sống này. Một người thất bại trong tình yêu, cứ nghĩ đến việc bản thân sẽ cô đơn đến già thì Kim Taehyung xuất hiện, mang cho cậu cảm giác được ỷ lại, được dựa dẫm mỗi khi bản thân cậu sợ hãi hay mệt mỏi, đồng thời cũng giúp cậu hiểu được, tình yêu vốn dĩ là như vậy, có ngọt bùi, có đắng cay nhưng vẫn khiến con người ta lao đầu vào yêu hết mình.
Đời này của cậu có Kim Taehyung là đủ, cậu không còn tiếc nuối bất cứ chuyện gì.
Kim Taehyung bế Jungkook lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng Jeon Junghyun, y sờ lên má cậu, hôn lên trán cậu mỉm cười đầy dịu dàng " Không sao, từ giờ trở đi ngươi sẽ không phải chịu bất cứ đau khổ nào nữa"
Jeon Jungkook mặt mũi trắng bệch, lắc đầu hét lên " KHÔNGGG.... ĐƯỢC"
Kim Taehyung vẫn giữ nguyên nụ cười đó ngã xuống, trước khi y thật sự mất ý thức, y nói với Jungkook một câu " Bởi vì ta mà ngươi chịu khổ rất nhiều lần, ta mong rằng kiếp sau chúng ta sẽ không gặp lại."
Jeon Jungkook nghẹn ngào lay Taehyung thật mạnh " Không được... Ta đã nói không cần làm vậy mà,... Tại sao ngươi lại như vậy? Ngươi luôn không quan tâm đến cảm xúc của ta...hic... Ta đã đồng ý cho ngươi rời ta mà đi sao? Ngươi mau dậy cho ta....aaa" Nhưng cả người y đều trở nên mềm oặt, hơi thở cũng đã không còn, bàn tay Jeon Jungkook đang đè lên ngực trái của y cũng nhuốm đầy máu.
Jeon Jungkook khóc đến hơi thở đầy khó khăn
" Ngươi rời xa ta như vậy... Ta biết phải làm sao đây? Hic... Ngươi mau nói cho ta...hic... Biết đi.... KIM TAEHYUNG... Tỉnh lại mắng ta đi... Hic.... Ngươi nói sẽ chăm sóc ta cả đời mà? Sao ngươi có thể lật lọng như vậy...hic, ngươi còn chưa nói thương ta mà... Mau tỉnh lại đi... Ta xin ngươi đấy Kim Taehyung..."
Tiếng Jeon Jungkook ngày một nhỏ dần cho đến khi mất ý thức.
____
Miêu:
Biết vì sao hôm qua Miêu không up một chap nữa cho các tình yêu không... Đó là bởi vì hết chap này, chap sau là END rồi cho nên Miêu để giành.
Lưu ý nho nhỏ, khi đọc chap sau, phải mở thêm nhạc buồn để bắt cảm xúc nhé