Chương 4: Cuộc chạm trán bất ngờ
Cuộc sống ngày qua ngày cứ bình dị trôi qua, chúng tôi cứ lớn lên bên nhau. Trẻ con thời nay cũng không có nhiều hoạt động vui chơi lắm. Đi học trên lớp rồi học thêm, cùng lắm cuối tuần rủ cậu ấy đi ăn uống, coi phim. Thật ra cuộc sống của Đông Hải cũng khá màu sắc, chỉ là cậu ấy không biết hưởng thụ mà thôi. Tôi nhớ không dưới năm lần con gái viết thư tỏ tình với cậu ấy, số khác thì xin số điện thoại nhắn tin. Câu lạc bộ Karate của cậu ấy thì ngày càng đông học viên nữ, số con gái tỏ tình thẳng thừng cũng không thiếu. Chỉ tiếc cậu ấy quá lạnh lùng, phớt lờ tất cả. Thỉnh thoảng tôi cũng chọc cậu ta.
- Từ chối người ta vậy, sau này không sợ trời lấy lại hết phúc, cậu cô đơn về sau đó.
- Không quan tâm.
- Thật sao?
- Vậy cậu đã thích ai chưa? Cậu đó, tự tin như vậy, coi chừng kén quá thành ế đó.
- Vì chưa tìm được người thích hợp thôi. Đương nhiên nếu có, tôi sẽ theo đuổi chứ. Tôi cũng đâu phải đi tu.
- Cũng phải ha. Ai mà có phước được hotboy Đông Hải theo đuổi nhỉ? Chắc phải xinh đẹp, tài giỏi lắm ha.
Tôi nói thật nhưng cậu ấy nghĩ tôi giỡn, liếc tôi mộ cái.
- Còn cậu có gì hơn tôi đâu. Tôi nhớ cũng có vài người thích cậu mà.
- Không thể so sánh như vậy. Mấy người thích mình cậu không thấy toàn rất kỳ quặc sao?
Thật chứ, người đầu tiên tỏ tình với tôi là Thanh Thủy. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới có người đam mê tôi đến vậy. Thanh Thủy quen biết tôi ở lớp học thêm, sau đó trong sân trường thỉnh thoảng có chào hỏi nhau, thế mà sau đó trong khối râm ran tin đồn tôi là bạn gái cậu ấy. Tôi điên tiết đi tìm cậu ấy hỏi cho ra lẽ.
- Là mình tung tin đồn đó đấy. Mình thích cậu, chúng ta có thể hẹn hò không?
Khi được tỏ tình, cảm giác thế nào nhỉ? Tại sao sau khi Thanh Thủy nói ra hết những lời chân thành đó, tôi chỉ cảm giác không thoải mái. Từ đó, tôi cũng tránh gặp mặt cậu ấy. Càng đáng sợ hơn, cậu ấy hay phục kích trước cửa nhà, tặng quà mỗi dịp lễ. Lần nào cũng phải nhờ Đông Hải giúp đỡ. Cậu ấy tuy rất thích tôi nhưng cũng sợ Đông Hải. Đông Hải không cho cậu ấy tiếp cận, tặng quà cho tôi nữa, cậu ấy lại chuyển qua khủng bố tôi bằng thư tay. Gì mà đại khái nghe rất rùng mình. “Linh Tâm, lần đầu gặp cậu tôi ngỡ như cuộc đời tôi vốn là dòng sông phẳng lặng lại gợn sóng. Tuy cậu không đáp trả tình cảm của tôi nhưng tôi yêu cậu sẽ là mãi mãi. Cậu hãy tin như thế”. Eo ơi, yêu mãi mãi ư? Nghe thật xa xăm khó hình dung. Nói chung, tôi không đã không để đáp trả tấm chân tình của Thanh Thủy. Thỉnh thoảng bắt gặp cậu ấy đứng ở một góc nhìn chăm chú quan sát khiến tôi vừa xót xa, vừa thấy giận.
- Tại sao lại từ chối cậu ta chứ?
Bất chợt Đông Hải hỏi tôi như thế. Cậu ấy từ khi biết Thanh Thủy quấy nhiễu cuộc sống của tôi, ban đầu thì cười cợt, còn bảo cá chắc tôi sẽ đồng ý vì làm gì có ai thích tôi chứ. Nhưng rồi chỉ cần thấy tôi dầ không thoải mái, cậu ấy lại đứng ra che chở cho tôi. Tuy vậy, trước giờ cậu ấy chưa từng để tâm tới cảm xúc của tôi trong chuyện này.
- Đang là bạn chẳng phải rất tốt sao? Từ đầu đã là bạn thì làm sao phát triển được chứ? Thanh Thủy có lẽ suy nghĩ rất nhiều rồi quyết định dũng cảm nói ra, nhưng kết cục lại là không thể tiếp tục làm bạn.
- Vậy nếu cậu ấy không nói ra, hiện thực có thay đổi không?
- Có chứ! Vẫn có thể làm bạn, vẫn có thể nói chuyện vui vẻ với nhau. Đông Hải, không phải lúc nào sự rõ ràng cũng là một kết thúc tốt. Như vậy có lẽ tốt hơn phải không?
Đông Hải trầm ngâm rất lâu trước câu trả lời vô thưởng vô phạt tôi.
***
Hôm đó tôi và Đông Hải lại tới ngày trực nhật. Sáng đó tôi tới sớm, còn chủ động đi tới nhà vệ sinh ở dãy nhà sau khu C giặt khăn lau bảng. Phải nói rõ trường chúng tôi là một nơi “phân biệt giai cấp” rất rõ. Mỗi khối có khoảng 10 lớp học. Khối lớp chuyên của tôi được học là khu A. Khu A tọa lạc ở khuôn mặt tiền của trường, cảnh vật xung quanh hữu tình, thơ mộng, được bao phủ bởi cây cối um tùm, có cả sân bóng rổ, phòng tập nhảy, văn thể mỹ môn nào cũng đủ, còn có phòng máy lạnh ngủ trưa, quầy nước, còn cả khu nhà vệ sinh riêng nhưng học kỳ này khu nhà vệ sinh đang được tu sửa. Khu B gồm các lớp không chuyên nhưng quy tụ các học sinh hạng cao, học khá được. Khu B đãi ngộ tuy không bằng lớp chúng tôi nhưng tựu trung cũng rất tốt, cũng được thầy cô khá ưu ái. Còn lại khu C của trường ở phía sau cùng với trần nhà thì ấm thấp thẩm, dột nặng mỗi khi tới mùa mưa, nước ngập tới cổ chân. Nhưng năm này sang năm khác cũng không được sửa chữa. Nhà vệ sinh cũng bẩn hơn, không thường xuyên được lau chùi. Họ giao cho các học sinh thay nhau làm việc đó. Khu B và khu C đều sử dụng chung khu nhà vệ sinh này. Chưa hết, tường phòng bị vấy bẩn, bê bối. Rác khắp nơi bốc mùi khó chịu. Tôi thừa nhận nhà trường cư xử có hơi bất công và cực đoan. Tuy vậy, học sinh lớp C bản thân bọn họ cũng rất thiếu nghị lực, đánh nhau, chống phá thầy cô, điểm thấp lẹt đẹt, ở lại lớp, bị đuổi học. Rốt cuộc tôi cũng không rõ là do nhà trường tạo ra định kiến khiến những đứa trẻ kia trở nên ương ngạnh, hay là do bản thân bọn họ không muốn đến trường? Tôi thường hay nghe bọn trong lớp kháo nhau hãy tránh xa bọn học sinh khu C ra kẻo bị ảnh hưởng. Tôi đương nhiên cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ. Thật sự, họ đúng như một thế giới khác cùng tồn tại song song với tôi vậy.
Dự định giặt khăn lau bảng thật nhanh rồi về lớp, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng ai đó đang cãi nhau rất lớn.
- Cô nghĩ tôi thích cô thật sao? Cô thừa biết tôi trước nay không hẹn hò một ai quá ba tháng. Vì vậy, đừng làm phiền tôi nữa.
- Thiên Tài, anh nói anh rất thích em mà, lại còn nói cảm xúc của anh đối với em khác những bạn gái trước của anh. Sao anh lại...
- Cô ngu ngốc đi tin những gì tôi nói sao?
- Anh thật quá đáng. Trêu đùa tình cảm của người khác thú vị lắm sao?
- Rất thú vị. Không phải trước khi quen tôi, cô đã biết rất rõ con người tôi, vậy mà vẫn kiên quyết yêu đương. Lúc bắt đầu, cô cũng đã biết sẽ có ngày này chứ.
Nguyễn Thiên Tài? Cái tên này thì tôi biết. Hắn học lớp cuối, chẳng những vậy thành tích lại luôn “đứng nhất” từ dưới đếm lên. Cậu ta thì không đánh nhau, nhưng lại có cuộc sống tình cảm phức tạp. Tôi biết tên ấy là do hai cái tên Tâm -Tài gần nhau nên hay bị xếp chung lúc thi học kỳ. Cậu ta vào phòng thi lần nào cũng đọc đề, viết họ tên, lớp, số báo danh rồi ngủ. Tôi tò mò về cậu ta thì nghe đám bạn nói cậu ta quả là một “Playboy” chính hiệu. Hẹn hò một cô gái không quá ba tháng. Nghe nói cô gái bị cậu ta hấp dẫn lập tức lạc lối mà vào khách sạn cùng với cậu ta. Kết cục cuối cùng cũng sẽ như cô gái lúc này. Cậu ta thì phũ phàng phủi sạch sành sanh. Tôi rất khinh bỉ loại người này. Quả đúng là một ngày xui xẻo mới gặp phải hạng người rác rưởi như vậy.
- Tôi đã trao cho anh cái quý giá nhất, sao anh lại dám bỏ rơi tôi chứ?
- Tất cả là do cô tự nguyện, tôi không hề ép. Lúc đó chẳng phải cô cũng đã rất ham muốn tôi sao?
Tên đốn mạt đó thốt ra những lời buồn nôn như vậy rồi lạnh lùng quay đi, cô gái lớp dưới ôm mặt khóc nức nở. Không hiểu sao dũng khí ngày thường không bao giờ có của tôi bỗng nhiên trỗi dậy. Tôi phải cho tên tra nam này một bài học. Quả nhiên vô sỉ. Tôi vờ đến gần hắn, rồi làm như vô tình bị vấp, đồng thời đổ hết thùng nước bẩn vừa mới giặt khăn lau bảng đổ một lượt lên người hắn từ trên xuống dưới. Hắn không chuẩn bị trước, giật bắn mình. Vẻ cao cao tại thượng, giương giương tự đắc bình thường cũng biến mất. Hắn mất bình tĩnh hét lên.
- Con nhỏ điên này ở đâu ra vậy?
- Xin lỗi, không cố ý, để mình lau cho cậu, ướt hết rồi này.
Rồi tôi thuận tay lấy cái khăn lau bảng vốn hôi hám, dơ bẩn ngày này qua tháng kia không khác gì cái nùi giẻ lau lên mặt và khắp người hắn. Hắn lúc này vô cùng tức giận, đẩy tôi ra.
- Thôi đi, đồ điên.
- Cái nùi giẻ này mới lau sạch thứ bẩn thỉu trên con người anh đó.
Nghe tôi nói thế, chẳng hiểu sao hắn không bị chọc tức, còn trở nên bình tĩnh hơn, cậu ta vuốt lại mái tóc, khôi phục nụ cười quỷ quyệt hắc ám.
- Ra là nữ anh hùng bất bình dùm người khác. Biết điều và tránh xa ra nếu cô không muốn chuốc lấy phiền phức, hiểu chưa, bạn học Linh Tâm?
Không biết tại sao hắn lại biết tên tôi? Tôi đã cẩn thận che bảng tên kĩ rồi. Có lẽ hắn nhận ra tôi thông qua phòng thi như cách tôi biết hắn vậy.
- Hay là cô cũng muốn được tôi để mắt đến?
Tên điên này, hắn trông lúc này rất đê tiện. Nhưng tôi cũng không biết phải mắng hắn thế nào, cộng thêm trông hắn có hơi đáng sợ. Có lẽ tôi cũng nên êm xuôi rút lui. Người có học không nên chửi thề, tôi cũng không hơi đâu đi đối chất, giảng đạo cho hắn thì khác nào “đàn gảy tai trâu”. Tôi hít một hơi, phán bừa.
- Trông anh thật sự rất đáng thương đó. Cư xử như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân, phải không? Dù là gì, anh cũng trông thảm hại trong bộ dạng này, thật đó.
Tồi tôi định chuồn đi. Không ngờ, tên điên đó bước một bước đã chắn ngay trước mặt tôi. Lúc này tôi mới đặt nghi vấn liệu việc liều mạng này của tôi có khiên tôi phải ân hận không đây? Biết vậy ban nãy nếu cứ giả như không nghe, không thấy, không biết, gây hấn với một kẻ như hắn, thôi xong rồi.
- Tại sao bảo tôi đáng thương?
Tôi không thèm trả lời. Hắn ta cản bước, tới gần. Tôi lùi lại nhưng không kịp Hắn ta một tay vươn ra, tự nhiên bóp lấy vai tôi đau thấu xương.
- Buông ra! Đau!
- Nói! Cô mà không nói đừng hòng rời khỏi đây.
Tôi ra sức cựa quậy nhưng đối với tên hắc ma như hắn, quả là lấy “trứng chọi đá”. Lúc này vai tôi đã đau đến thấu xương.
- Buông ra!
Đang giằng co thì một giọng nói phía sau của Thiên Tài vang lên. Tôi mừng rỡ.
- Đông Hải!
Tên Thiên Tài vừa nhìn thấy Đông Hải, liền không chú ý thả lòng bàn tay. Chỉ đợi có thế, tôi nhanh chóng thoát thân, chạy ngay về nấp sau lưng Đông Hải.
- Lê Đông Hải.
Hắn còn biết cả tên Đông Hải. Quả thật đáng sợ. Đúng là những kẻ trong bóng tối đều nắm rõ mọi thứ tốt hơn. Tuy vậy, chỉ cần Đông Hải xuất hiện, không khí xung quanh tôi chợt trở nên an toàn hơn hẳn. Tên Thiên Tài phủi phủi tay, cười gian xảo.
- Mày là ai?
- Bọn lớp A bọn mày không nên xía mũi vào chuyện lớp C của tao.
- Chuyện lớp C của mày tao không quan tâm. Nhưng mày dám động vào Linh Tâm, tao sẽ không để yên.
Hắn lại cười ghê rợn. Trong khi cả trường tôi đều biết uy danh của Đông Hải nhưng dường như hắn không hề lo lắng.
- À tao quên mất mày là đội trưởng Karate phải không? Vậy bây giờ mày muốn đánh à? Ừ để tao nghĩ một lát...
Hắn như đang vờn mồi. Thái độ bỡn cợt rất đáng ghét.
- Tay không thì hình như tao không phải đối thủ của mày rồi, nhưng tao có thứ khác.
Lúc này Thiên Tài móc trong túi quần. Là một con dao. Phải, tôi không nhìn lầm. Là dao, còn rất sắc rất nhọn.
Hắn tính làm liều sao? Tôi hoảng hốt, la lớn.
- Quy định của trường đem dao sẽ bị kỷ luật đó.
- Sao hả? Đông Hải, bọn học sinh giỏi sợ nhất bị đuổi học còn tao thì không. Ở trong hay ngoài trường tao đều có băng đản, mày đừng nghĩ sẽ là đối thủ của tao.
Phải rồi, Đông Hải tuy giỏi võ nhưng mà đối với những thứ này, có hơi vượt quá sự kiểm soát của cậu ấy rồi.
- Đông Hải, đừng có manh động. Kệ hắn đi, mình không sao đâu.
Tôi níu chiếc áo sơ mi của Đông Hải, cũng liên tục vỗ về cậu ấy.
- Tốt! Mày nên biết điều như vậy.
Hắn hả hê, ngang tàn đi ngang, còn vỗ nhẹ lên vai Đông Hải đầy khiêu khích. Đông Hải hất mạnh cánh tay khiến hắn bực tức, đôi mắt đỏ gay.
- Hà Linh Tâm, xô nước này chưa xong đâu.
Hắn bỏ đi rồi, Đông Hải mới quay sang nhìn tôi, ánh mắt trách cứ.
- Thôi mà, mình biết cậu sẽ trách mình nhiều chuyện. Nhưng mà sự tình khi đó... mình khi đó thực sự rất giận, mình...
- Không sao!
Đột nhiên, Đông Hải nói với tôi bằng chất giọng ân cần, ấm áp.
- Ban nãy cậu có đau không? Có chỗ nào còn đau không?
- Không đau lắm. Một chút là hết thôi.
Tôi lắc đầu. Lời hỏi thăm của Đông Hải như liều thuốc chữa trị tốt nhất vậy. Tôi đột nhiên không còn thấy đau nữa.
- Chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
- Nghiêm trọng vậy sao? Không phải chứ, lớp chúng ta với hắn cũng không liên quan mà. Mình không đụng mặt hắn là được rồi.
- Từ giờ tôi đi đâu cậu cũng phải theo đó, biết chưa?
- Thì từ trước đến giờ có lúc nào mình chẳng đi với cậu đâu.
Đông Hải an tâm, xoa xoa chỗ vai tôi ban nãy bị đau.
- Thôi về lớp. Tôi mua đồ ăn sáng cho cậu rồi đó.