Chap 3.
8 năm sau...
- Đã đến thời gian mà mình luôn mong đợi rồi!!!!
Cô gái xinh đẹp như 1 đóa hoa nở rộ khẽ nói với bản thân, gương mặt lấm lem của cô cũng không thể giấu được làn da trắng hồng, đôi mắt mà nâu khói dưới làn mi dài và cong. Đôi mắt đó như có ma lực nhìn thấu cả tâm tư của kẻ đối diện. Bờ môi ma mị khẽ cong cong. Cô nhẹ nhàng cất giọng nói trong trẻo của mình:
- Chu Tuấn Kiệt!!! Thời hạn đã hết.
Người đàn ông quay mặt lại, vẫn gương mặt của 8 năm về trước, hắn khẽ nhốch mép:
- Mày nghĩ có thể thoát khỏi tao? Tao đã nhận nuôi mày với cái giá không hề rẻ đâu....
Nghiến hai hàm răng cha mình, cô bé nói:
- Ông!!! Đồ tồi!!! Chả phải ông đã bảo rằng 16 tuổi tôi sẽ không phải ở cạnh ông nữa sao??? Chỉ cần tôi..tôi kiếm tiền cho ông!!!!
- Đúng... Nhưng đâu có nghĩa mày được tự do!!! Mày bị tao bán cho nhà quý tộc rồi nên đừng ảo tưởng nữa...
Căm tức....cô thực sự căm ghét người đàn ông này... Tại sao hắn lại nhận nuôi cô chứ? Hắn đúng là xảo quyệt mà...
- Khốn kiếp!!! Mua tôi...mua tôi làm gì chứ!!!
Tiến gần tới chỗ cô , hắn dơ tay và...
CHÁT....
Một cái tát hằn vết trên gương mặt của cô, hắn khàn khàn nói :
- Tao mua mày nên tao có quyền bán mày. Im mồm và ngoan ngoãn chuển bị đi theo họ đi. Nếu không muốn chết thì đừng làm gì dại dột. Nếu mày bướng bỉnh thì coi chừng tao đấy...
Sụp đổ hoàn toàn....
Cô bị bán ư? Ai lại mua cô tiếp theo đây? Tại sao cô không thể tự quyết định cuộc sống của mình??? Tại sao chứ......