Chương 69
Tối hôm đó. Trong phòng khách ngập tràn không khí hạnh phúc. Hắn cùng 2 người con trai của mình ngồi xem tivi cùng nhau. Nó gọt trái cây dưới bếp. Hắn liếc nhìn bóng dáng của nó , sau đó nhanh chống lẻn vào nhà bếp. Từ phía sau, hắn ôm ghì lấy nó vào lòng. Tận hưởng không khí hạnh phúc này. Mùi hương trên cơ thể nó nhàn nhạt lan khắp khuôn bếp. Mùi oải hương thanh mát . Hắn nhắm mắt vùi sâu khuôn mặt vào cổ nó
_ anh tránh ra - nó chán ghét đẩy tay hắn ra
_ anh không tránh - hắn thấp giọng cười
_ anh muốn gì . Mau bỏ tôi ra - nó bắt lấy 2 tay hasn đang ghì lấy mình. Hắn cười khẽ sao đó luồn tay vào váy ngủ của nó. Khẽ chụp tay lên đôi gò bông trắng tuyết. Hơi thở của hắn phả vào gáy nó nhè nhẹ nhưng đầy gợi tình
_ anh ...- mặt nó ửng đỏ . Cái người này sao có thể tùy tiện như vậy được chứ
_ anh như thế nào ? Hả ?- hắn nhẹ cắn lên vành tai mẫn cảm của nó .
_ mau bỏ ra . Con nhìn thâyd bây giờ - nó gắt giọng
Chợt. Nó nghe tiếng Lãnh Duy hét lên. Hắn và nó giật mình. Vội vàng chạy ra phòng khách . Khi thấy người đàn ông trước cửa. Nó đứng bất động dưới chân cầu thang. Dĩa trái cây rơi xuống vỡ tan tành. Nó đứng đấy. Mắt không rời khỏi người đàn ông đang ôm Lãnh Duy . Anh vận một chiếc áo sơ mi đen . Cởi bỏ 2 cúc áo lộ cả thân thể cường tráng. Quần âu màu đen nốt càng làm nổi bật dáng người cao ráo. Lãnh Duy trong tay anh. Không ngừng khua tay lại liên tục hôn lên mặt anh. Hắn thấy cảnh này. Đôi mắt đanh lại nhìn chầm chầm
_ Hạ Băng. Anh về rồi - người đàn ông lên tiếng. Anh chợt nở nụ cười với nó .chỉ một câu anh về rồi cũng đủ khiến nó rơi lệ. Nó khóc . Nước mắt rơi nhòe cả khuôn mặt. Nó cố lấy tay gạt đi nhưng nước mắt lại càng rơi càng nhiều. Nó lại cố gạt nước mắt đi vì nó sợ, nó sợ mình nhìn không rõ được anh. Cuối cùng tiếng khóc của nó biến thành tiếng nức nở.
_ Vương Tử Kha. Anh dám bỏ mặt em - nó nói giọng ủy khuất. Hắn và Lãnh Phong đứng yên nhìn cảnh tượng này. Trong mắt hắn. Cảnh này vô cùng chói mắt. Cứ như một gia đình sum họp sau nhiều ngày xa cách. Hắn nhìn sang nó như muốn tìm kiếm câu trả lời. Nhưng trong mắt nó bây giờ. Chỉ có người đàn ông kia. Không hề có ai khác
Vương Tử Kha bỏ Lãnh Duy xuống đất. Sau đó anh tiến nhanh lại gần phía nó. Nước mắt nó rơi càng nhiều. Nó chạy thật nhanh vào lòng anh
_ ngốc. Anh về với em rồi đây . Không cho phép khóc .- Tử Kha ôm lấy mặt nó. Nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt trắng ngà. Nó vội ôm gì lấy Tử Kha . Tay đánh liên tục lên ngực anh
_ anh quá đáng. Dám bỏ mặt em và con. Anh quá đáng lắm - tiếng khóc của nó càng ngày càng lớn. Khiến Tử Kha đau xót vô cùng . Anh nhẹ xoa đầu nó . Cười khẽ
_ Hạ Băng ngoan. Không phải bây giờ anh về rồi sao ?- Tử kha lên tiếng an ủi nó
_ anh quá đáng. Thực sự quá đáng. Anh dám bỏ mặt em - nó liên tục đánh lên ngữ Tử Kha . Anh vội chộp tay nó lại. Đưa lên môu hôn nhẹ
_ đừng đánh nữa. Anh sợ em đau. Em đau anh thực sự rất đau lòng - Tử Kha
Cảnh tượng này đối với Lãnh Dương hắn vô cùng chối mắt. Nhìn người mình yêu khóc vì thằng đàn ông khác. Hỏi có mấy ai chịu được cảnh này. Nó như ngàn con dao đâm vào tim hắn khiến hắ hít thở không thông . Tay hắn nắm thành quyền . Đưa mắt nhìn ra hướng khác. Vì hắn sợ. Hắn sợ khi nhìn thấy cảnh nó thân mật với người khác và hắn không kiềm chế được cảm xúc của mình
_ mẹ . Chân mẹ chảy máu rồi - Lãnh Phong chợt la lên. Thu hút sự chú ý của mọi người ở đây. Đôi chân trắng ngà của nó từ khi nào đã nhuộm đầy máu đỏ.
_ Hạ Băng . Em có sao hay không ?- Tử Kha vội ôm lấy . Nhẹ nhàng đặt nó xuống sofa . Có lẽ lúc nãy do bất cẩn mà nó đã đạp phải mảnh chai. Hắn vội vàng đi tìm hộp cứu thương. Tử Kha nâng nhẹ chân nó lên. Anh nói nó với giọng trách móc
_ sao lại bất cẩn thế này - anh nhẹ rút miếng mảnh chai từ lòng bàn chân nó ra . Máu lại không ngừng tủa ra . Hắn từ lúc nào đã đứng bên cạnh . Tay cầm hộp cứu thương . Tử kha nhìn hắn. Nhẹ nhếch mép. Hai người đàn ông nhìn nhau chầm chầm . Khiến không khí bỗng dưng trầm mặc
_ Ba đại ca. Chân mẹ chảy máu nhiều quá - Lãnh Duy vội lên tiếng . Thằng bé từ lúc nào đã khóc lên . Cậu chỉ sợ mẹ lại xảy ra chuyện gì không hay
_ đưa tôi hộp cứu thương - Tử Kha lên tiếng. Giọng sắc bén. Ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn
Hắn nhìn Tử Kha sao đó nhìn vết thương ở chân nó. Chỉ thấy ánh mắt nó nhìn người đàn ông kia chầm chần. Dường như trong mắt nó không hề có chỗ cho hắn. Hắn cười chua chát. Sau đó Nhẹ đặt hộp cứu thương xuống bên cạnh Tử Kha. Hắn quay lưng bỏ ra sau vườn. Đột nhiên hắ thấy. Nhà mình nhưng lại thấy bản thân vô cùng dư thừa .
......