WHAT ARE WE….
YOU ANSVER TO ME
Giới thiệu nhân vật:
Ông trương gia phú :chủ tịch tập đoàn gia phú là người rất yêu vợ..ông coi vợ mình là nhất ..(tập đoàn này chỉ đứng sau tập đoàn tiến đạt)
Trương hồ ý nhi:con đầu của ông phú rất thông minh..tài giỏi là chổ dựa tinh thần của ông phú..tổng giám đốc tập đoàn gia phú
Trương hoài vi:con thứ của ông phú là người hoạt bát,xinh đẹp có nhiều ý tưởng khác người..trưởng phòng kế hoạch
Nó:Trương hồ vi thoại:kĩ sư xây dựng..cao 1m7..tóc ngắn..đôi mắt to với hàng mi con vút nhưng lạnh(dì nó đặt tên theo các thành viên trong gia đình nó..)
Mẹ:lý thoại mẫn..một người hiền lành,đức độ luôn được mọi người và gia nhân yêu quí
Trịnh khánh an:bác sĩ chuyên khoa lồng ngực…cao 1m65…tóc dài…là hotgirl của bệnh viện vĩ an (con gái chủ tịch tập đoàn tiến đạt)
****tác giả.....Đ.H.L..^_^
Chap 1 : tuổi thơ của nó
…..két….két…két…cánh cửa phòng mổ mở ra..cô y tá trong tay bế 1 đứa trẻ bước ra…ông trương cùng 2 đứa con gái chạy lại..mặt ông hớn hở cười nhìn đứa bé trên tay cô y tá….
Vị bác sĩ nói :chúng tôi phải đưa đứa bé vào phòng chăm sóc vì bé còn quá yếu..
Ông trương gật đầu…vâng cô đi đi..à..vợ tôi thế nào rồi bác sĩ..?
sức khỏe vợ ông không được tốt..nhưng chúng tôi sẽ cố gắng..các bác sĩ trong ấy rất giỏi mà…nói rồi cô y tá ôm đứa bé đi
ông trương nói với theo..vâng…chúng tôi trông cậy ở các bác sĩ cả…
-bố ơi!!em xinh quá ba ha!!ý nhi nói
nhìn em giống mẹ hồi nhỏ quá chị hai hơ…hoài vi nói..
-em thấy mẹ hồi nhỏ lúc nào mà nói giống..xạo xạo quá đi…ý nhi nói
-em thấy rồi…hông tin hỏi bố đi…bố ơi.. con thấy rồi đúng không… con bé vừa nói vừa lây lây tay ông trương….bỗng nó thốt lên…bố ơi..bố sao vậy?…bố ốm à?….bố vào bác sĩ tiêm thuốc đi…nó quay sang ý nhi nói…bố bệnh rồi chị hai ơi.
Ý nhi bước lại nói…bố sao vậy….bố đừng lo quá mẹ không sao đâu…
….ý nhi….!!
..bố có cảm giác bất an con à…đột nhiên bố thấy sợ…bố không biết mình đang sợ gì nữa..ông ngồi xuống lấy hai bàn tay ốp vào mặt..rồi gục xuống..ý nhi đứng đó hai bàn tay bé nhỏ ôm đầu ông tựa vào ngực mình..
..hoài vi thấy vậy cũng bước đến giang hai tay ôm cả chị và bố..
…1 tiếng nữa lại trôi qua…ông trương lúc này ngồi nhìn chầm chầm vào cánh cửa phòng mổ….lúc này hoài vi nằm gác đầu lên đùi chị ý nhi mà ngủ thiếp đi..vì bây giờ củng 11 giờ đêm rồi còn gì…(ông quá lo cho vợ mình mà không còn đủ sức để lo cho hai đứa con gái nữa..)…
…két..két..két..cánh cửa mở ra lần hai…ba vị bác sĩ tiến về phía ông…ông đứng phắt dậy…chạy đến..hai tay cầm hai tay của hai vị bác sĩ…anh tấn,anh lê…vợ tôi thế nào rồi…đã hồi phục chưa vậy…ông vừa nói vừa vừa cười nụ cười gượng gạo..ba vị bác sĩ nhìn ông trương với vẻ mặt buồn rầu..
ông lê nói:
Anh trương.. chúng tôi... đã cố gắng hết sức rồi…cô ấy quá yếu…còn mắc chứng máu khó đông nữa….chúng tôi…ông lê chưa nói hết câu thì ông trương trừng mắt mà nói…các anh đang đùa tôi đúng không…nói thẳng ra đi…nói..nói mau…vợ tôi làm sao….!!
….két..két..két..cánh cửa lại mở ra.. ba cô y tá đẩy vợ ông ra….ông vội nhào đến..ôm lấy vợ mình mà nói
..em iu..em sao rồi??
..em ổn chứ…!!
mở mắt đi em..anh đây!!.
.gia phú của em đây…!!
mở mắt nhìn anh đi..mẫn ơi!…mẫn ơi!..anh xin em đấy…nói với anh 1 lời thôi cũng được…
ông ôm vợ mình vào lòng mà khóc không nên lời…ông tấn bước lại đặt tay lên vai ông trương vỗ nhẹ….ông trương bỗng khóc thét lên như tiếng sét rạch ngang trời vậy..
…lúc ấy ý nhi lấy hai tay bịt tai hoài vi lại….cô bé khóc..khóc không nên lời..nước mắt cô bé chảy ước cả mặt của hoài vi…chỉ có hoài vi vẫn nằm im ngủ như 1 như một thiên thần…
…ngay hôm sau…đám tang được diễn ra trong ngôi biệt thự rộng lớn của gia đình….
..quan tài để giữa nhà..ông trương đứng bên cạnh mặc bộ đồ dài màu trắng..đầu đội mũ trắng…ý nhi và hoài vi…đứng cạnh ông…người đến viếng đông không đếm xuể….
…lúc sau khi mọi người đã về hết…
…ý nhi nói dì yến bế hoài vi lên phòng ..con bé quá mệt mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay….dì yến bế hoài vi đi rồi..ý nhi tiến đến bên cạnh ba mình…nắm lấy tay ông mà nói:
ba vào nghỉ tí đi ba đã đứng từ sáng đến giờ rồi…
ông vẫn im lặng đứng đó…không nói lời nào…hai mắt ông cứ nhìn chằm chằm vào quan tài…ông đứng đó như thể là cái xác vậy…..
..cứ đứng như thế đến nữa đêm khi đôi chân ông không thể trụ vững nữa..ông sắp sửa ngã quị thì nhìn xuống thấy ý nhi dựa vào chân ông ngủ từ lúc nào….nhìn con mà đổ lệ..ông từng bước rả rời bế con lên phòng….lúc bước xuống bậc thang
…..oe…oe…oe..ông nhìn vào phòng bên..dì yến đang cho vi thoại uống sữa(tên vi thoại là tên sau này dì yến đặt)…dì yến nhìn ra thấy ông đang nhìn vi thoại..đôi mắt ấy như muốn nhả lửa..đôi mắt chứa đầy sát khí đang lườm đứa trẻ tội nghiệp…..ông bước thẳng xuống nhà không một lời để lại…dì yến toát cả mồ hôi khi bắt gặp ánh mắt ấy…..
…ông ngồi bên quan tài đến sáng…ông ngồi đó với đôi mắt.. gương mặt lạnh tanh….để cho đội mai táng làm gì thì làm….mọi nghi thức diễn ra long trọng đưa bà mẫn về nơi an nghỉ…
mộ bà được xây trên một ngọn đồi hướng ra biển….khi mọi người lên xe về lại sài gòn…chỉ còn ông,ý nhi và hoài vi…..ông ngồi bệch xuống đất nhìn ngôi mộ với đầy nước mắt ..hoài vi mới 7 tuổi nên nó chẳng biết gì ngoài việc mẹ đã mất nó đứng tựa vào ý nhi,ý nhi tuy mới 10 tuổi nhưng nó là 1 đứa rất nhạy cảm….nó đứng ôm em vào lòng với đôi mắt xưng bụp….hôm sau ông đưa hai con về lại sài gòn…về đến nhà…dì yến đã chuẩn bị sẳn bữa tối...và đang bế vi thoại đứng trước cửa chờ mọi người về….
…xe vừa dừng thì hoài vi mở cửa chạy đến bên em ….mà cười vừa nói
…bé yêu của chị...!!
mấy hôm nay có giỏi không??
…có khóc nhè không??….
ông trương bước đến lườm 1 cái chẳng đoái hoài gì đến đứa trẻ bước thẳng vào nhà…ý nhi theo sau…bước đến cạnh dì hỏi
…mấy hôm nay em có khóc nhiều không dì…dì yến cười nói em rất ngoan…rồi tất cả vào nhà..
Bữa tối hôm đó căn nhà rất tĩnh mịt và yên ắng…mọi người ngồi ăn tối nhưng chẳng ai nói câu gì….hoài vi ngay nghô hỏi ..
-bố ơi!..bố định đặt tên gì cho em vậy…?
ông trương..lườm hoài vi 1 cái làm con bé sợ đến nổi bật khóc..
ông đứng dậy bước về phòng….
dì yến dỗ mãi hoài vi mới nín….lặng buồn nhìn theo lưng ông trương…
..ý nhi cũng nhìn theo ông trương mà chẳng nói gì…
Hôm sau sinh hoạt trong gia đình vẫn diễn ra bình thường sáng ông đưa ý nhi và hoài vi đi học rồi đi làm luôn…chỉ có 1 việc không bình thường là từ hôm ở bệnh viện đến giờ ông chưa từng nhìn đến thoại vi dù chỉ 1 lần huống hồ gì là bế nó…cứ như thế trôi qua đến ba tuần
Dì yến lên đây cũng được 3 tuần rồi….chồng dì mất sớm…dì sống với ba đứa con trai nhỏ…dì lên đây gửi con cho hàng xóm mấy tuần liền bà cũng thấy lo..
Sáng hôm sau bà gõ cửa phòng ông trương…
ông trương ngồi đọc báo nói:
-Vào đi!!
Dì yến mở cửa bước vào…!
ông trương không nói gì..mà chỉ cầm tờ báo xem…dì yến mạnh dạng cất lời..
-anh phú à…em lên đây cũng được 3 tuần rồi..ở đây mọi việc đến giờ cũng xong rồi em dự định mai trở về với sắp nhỏ..bỏ tụi nó ở quê lâu rồi em thấy lo…
về phần bé có vú tâm rồi…vú tâm chăm ý nhi và hoài vi từ nhỏ nên anh cứ yên tâm giao cho bà ấy đi..bà ấy rất yêu nó đó anh ạ.!!
Ông trương đặt tờ báo xuống bàn nói:
-em ngồi đi tôi cũng có chuyện muốn nói
….ông nhấp môi tách trà rồi đặt xuống bàn tiếp lời..
-em có thích con gái không…?
Bà yến ngơ ngác hỏi:
..ý anh nghĩa là sao??
- hãy mang đứa trẻ đó đi đi…ông trương nói một cách rất tự nhiên như thể người lớn nói với 1 đứa trẻ “con thích à cho con đấy”
Dì yến bất giác giật mình nói:
-anh nói gì vậy….nó..nó là con anh mà
Ông trường trừng mắt chầm chậm nói ra từng lời:
-tôi…. chỉ có ý nhi và hoài vi thôi…
Ông nói tiêp:
-nếu không muốn thì tôi sẽ đưa nó vào trại trẻ mồ côi..thôi chị ra ngoài đi
Dì yến….:
..anh phú ..anh suy nghĩ lại đi chị mất đâu phải do nó..
Dì yến chưa nói hết câu thì ông trương đã quát:
-im ngay…!!
-đừng có nhắc nó trước mặt tôi dù chỉ 1 lần…nếu không chính tay tôi sẽ vứt nó ra đường đó…
Bà im lặng bước ra ngoài…
….về phòng bà nhìn đứa trẻ tội nghiệp đang say giấc…hàng mi của nó mới cong làm sao…chiếc môi bé nhỏ đang chúm chím cười…bà buồn lòng cho nó khi bị chính cha đẻ của mình căm ghét như kẻ thù..
-bà dọn đồ bỏ vào giỏ và quyết định không đem theo nó vì bà nghĩ ông ấy chỉ đang đau buồn nên nói vậy thôi…thời gian rồi sẽ nguôi thôi..
Hôm sau bà từ biệt mọi người để về quê…
hoài vi nắm tay bà kêu bà.. đừng đi…
-ý nhi kéo em lại nói:
Dì còn có các em ở quê nữa…em đừng như vậy ….bà thấy cũng chạnh lòng cho những đứa trẻ…bà buồn lòng quay bước đi…
-chưa ra đến cổng thì bà gặp 1 người đàn bà bước từ chiếc ô tô xuống bước lại hỏi:
Chào chị :
-có ông phú ở nhà không ạ..
Có!!... ông ấy đang ở trên lầu mà cô là ai..??
-người đàn bà đó cuối chào rồi thẳng bước tiến vào nhà..
Nhìn chiếc xe với dòng logo trại trẻ mồ côi “hi vọng”…bà hoàn hồn..thả chiếc giỏ chạy một mạch lên phòng ông phú..
-….rầm..cửa phòng mở toan..
Bà yến nói:anh thật sự sẽ làm vậy sao…anh có còn là con người không vậy..
Ông phú quát:
-ra ngoài…!!
việc này từ giờ không liên quan đến cô…
Người đàn bà kia quay lại nói:
Giờ ông muốn nói gì thưa ông!!
Ông trương chưa kịp lên tiếng thì bà yến đã cất tiếng
-cô!! Có thẻ cho chúng tôi nói chuyện một lúc được không..?
Người đàn bà kia nhìn mặt ông trương…có vẻ ông cũng đồng ý nên bà ta bước ra ngoài..
-anh phú…!!
Nếu anh thật sự sẽ làm vậy thì em sẽ mang nó đi..
…..sau này…nếu sau này anh nguôi giận và…và…anh muốn gặp nó thì hãy về quê..con bé sẽ đợi anh ở nơi đó…
Nói rồi bà yến cuối chào..bước về phòng vi thoại xếp đồ đạc rồi bế nó ra đi..
…lúc này người đàn bà kia cũng đã đi từ lúc nào..
Bà bế nó đi thẳng ra cổng…lúc này ông trương đã chuẩn bị xe trước cổng..
…dì bế em con đi đâu vậy…hoài vi hỏi…!!
Bà yến chưa kịp lên tiếng thì ông trương liền nói…
..em sẽ về quê ở với dì một thời gian khi nào em khỏe em sẽ về..!!
Con không thích..con muốn ở với em cơ!!..
Ông trương ngoắc đầu qua phải ra hiệu cho dì yến lên xe.
Bà bước lên xe thì hoài vi chạy đến kéo áo bà..trả em cho cháu..trả em cho cháu…!!
Ông trương nắm hai tay con bé kéo lại ra hiệu cho tài xế đi…
Bà yến ngồi trong xe tay bế vi thoại mà lòng đau…
…xe đi rồi ông trương mới thả hoài vi ra…
Con bé mếu máo nói…:
-bố là người xấu!!người xấu…rồi chạy vào nhà..
Lúc này ý nhi mới lên tiếng…
Giờ bố nhẹ lòng hơn chưa?....nói rồi nó quay đi bước vào nhà..
Ông trương quay đầu nhìn về phía chiếc xe đa xa tít…hai tay nắm chặt lặng lẽ bước vào nhà…