A! Tỉnh lại từ giấc mộng. Kí ức bị mất trước đây cứ như cơn bão lần lượt ùa về, đúng vậy cậu nhớ lại mọi thứ. Trước mắt vẫn là khuôn mặt quen thuộc, không khác là mấy trong mơ nhưng trong mắt anh ta lại có phần dịu dàng, áy náy, y lo lắng hỏi
- Em gặp ác mộng à?
Thấy cậu một mực im lặng hắn tưởng cậu sợ ôm vào lòng an ủi
- Đừng sợ, có anh ở đây.
Tại sao chứ, tình yêu của cậu không bao giờ được đáp lại, luôn nhận lại chỉ là sự hiểu lầm, trách móc, đùa giỡn. Vì hắn, cậu đã tuyệt vọng lắm rồi, cậu chỉ còn trông chờ vào tình yêu của y, nhưng không, sự thật tát thẳng vào ảo tưởng của cậu. Đau, đã đau một lần rồi, tâm hồn và cả trái tim này tuyệt vọng hẳn rồi, giờ đây lại tiếp nhận thêm nữa cũng không còn gì để vỡ, cũng chẳng còn đau nữa rồi. Tâm hồn, trái tim cậu từ nay sẽ không vì bất cứ ai mà mở ra lần nữa. Nước mắt trong vô thức trào ra, y nhìn cậu rơi lệ, trong ánh mắt hiện rõ đau lòng nhưng với cậu chỉ còn là sự dối trá. Y lấy tay lau đi nước mắt cậu
- Sao lại khóc?
- Anh còn yêu em không?
Cậu vô vọng hỏi hắn
- Em làm sao vậy, đừng khóc nữa. Anh nguyện thề cả đời chỉ mãi yêu em.
- Vậy sao.
Cậu cười chính mình, biết sự thật rồi vẫn cứ cố níu kéo, biết đó có thể là lời nói dối nhưng cậu vẫn cứ tin, cậu cứ như con thiêu thân, biết sẽ chết nhưng vẫn cứ lao vào. Cậu sẽ làm như tất cả mọi chuyện trước kia sẽ không có, không biết gì hết, lừa dối bản thân đó chỉ là ảo giác thôi, do căng thẳng quá thôi, cả gai người đều yêu cậu mà. Càng cố thuyết phục bản thân, tim càng đau nhói, gạt bỏ đi lí trí, nghe theo con tim, hai người vẫn sẽ yêu cậu thôi.
Cậu bỗng cười tươi, bất chợt hôn lên môi y, điên cuồng **** ***, dây dưa không ngớt. Lần đầu tiên cậu chủ động hôn, cảm giác cậu có gì khác lạ nhưng dần bị nụ hôn cậu làm cho mê muội. Y đổi từ bị động sang chủ động, đáp lại cái hôn của cậu. Lúc hắn bước vào kiền nhìn thấy cảnh này, cơn ghen từ từ nổi lên. Lại gần nhấc cậu vào lồng ngực, vẫn để cậu hôn với y. Cởi từng cúc áo cậu mà lần mò. **** *** nơi cần cổ cậu đến khi để lại dấu hôn đỏ chót, tay kia hắn không rảnh mà vân vê đầu vú nhạy cảm của cậu. Tiếng rên của cậu đều bị y nuốt xuống, không có cách nào lên tiếng. Cậu giãy dụa muốn thoát ra, hắn véo mạnh lên đầu vú cậu, y cũng không chịu buông cậu ra, cuốn lấy lưỡi cậu không cho trốn thoát. Dần đến khi bị hôn cho bất tỉnh y buông cậu ra.
Hắn nhận ra sự khác lạ của cậu, lên tiếng hỏi y
- Em ấy bị làm sao vậy?
- Ta cũng không biết, tự dưng vừa tỉnh lại liền khóc, hỏi có còn yêu em ấy hay không.
Hai người trầm ngâm bỗng chợt nhớ ra điều gì, hoảng hốt. Y hỏi hắn
- Không lẽ em ấy nhớ lại?
- Chắc chắn, nếu không sẽ không cư xử kì lạ như vậy.
Hai người áy náy nhìn cậu, ân hận tất cả những gì đã làm với cậu.
- Chúng ta nên để yên cho em ấy một mình.
Hắn gật đầu với y, hôn lên trán cậu rồi rời đi. Y sau khi hôn cậu cũng rời khỏi
Em ấy đã nhớ lại rồi, lỗi lầm kia của hắn..
Hắn thật muốn tát cho bản thân một cái thật mạnh.Vì cớ gì lại làm như thế đối với cậu, nếu bây giờ có thể quay trở lại thời gian trước kia dù cho có phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh hắn đều nguyện ý chỉ để ngăn bản thân làm những chuyện đau khổ cho em ấy.
Em ấy chắc chắn sẽ không tha lỗi cho y, việc y đã làm cho cậu, y thật không muốn nhớ lại.
Y không kiềm chế mà đấm bản thân một cái, tại sao lúc đó y lại mất bình tĩnh như vậy, đổ lỗi cho cậu, để cậu ở nơi ngục tù suốt 3 năm, chưa kể đến việc sỉ nhục mắng chửi cậu. Cậu chắc có lẽ hận y, giờ y không cần cậu tha thứ, chỉ cần cậu để y chăm sóc cậu, nhưng có lẽ xa vời quá.
Hai người đều mang cùng một tâm tư, như cảm nhận được ân hận của hai người kia, cậu tỉnh dậy.
Thật dại khờ làm sao! Đau quá rồi, đã đến lúc cậu phải chấp nhận sự thật này rồi, kết thúc cuộc sống đau khổ này lại.
Nước mắt cậu không còn, thay vào đó là hai dòng lệ huyết đỏ tươi chảy xuống, cậu không còn nước mắt để khóc rồi.
Nghe thấy động tĩnh từ phòng cậu, hai người tức tốc chạy qua. Cậu ngồi đó, cùng với hai dòng lệ huyết, hai người sợ hãi chạy đến bên cậu.
- Em...
Cậu mỉm cười nhìn hai người
- Em đã nhớ hết rồi
Dù đã biết trước nhưng nghe chính miệng cậu nói hai người càng đau đớn.
- Chúng ta.. chia tay đi. Chấm dứt mối quan hệ này.
- Không, anh không đồng ý
Hắn kích động nói
- Anh cũng không đồng ý. Xin em, cho anh một cơ hội lần nữa, em không tha thứ cho anh cũng được, chỉ cần em đồng ý cho anh bảo vệ châm sóc em.
- Không cần đâu, hai người đã chăm sóc cho tôi rất chu đáo, rất biết one hai người. Cho tôi biết yêu, và cả biết đau.
- Anh xin lỗi
Hai người cùng đồng thanh
- Chúng ta đã định không được bên nhau, cố gắng níu kéo cũng không được gì. Tôi không hề oán hận hay trách móc những gì các anh làm với tôi trước kia, thế nên, đừng cố gắng chuộc lỗi, không cần thiết đâu.
- Đừng, anh xin lỗi. Làm ơn để anh chuộc lỗi với em.
Hắn đau khổ nắm lấy tay cậu không buông.